Trở Về Trang chính

Saturday, November 10, 2012

THEO VOI HÍT BẢ MÍA

Do Trung Quan
Đỗ Trung Quân
Sau cuộc biểu tình đầu tiên chống TC chiếm đất lấn biển ngày 5 tháng 6 đã có nhiều cơ quan thông tin ngoại quốc và các boggers từ trong nước đưa tin; trong khi đó thì Đảng và Nhà Nước ta “lại phát huy truyền thống bịp bợm” cho rằng các cơ quan truyền thông của nước ngoài là loan tin thất thiệt!
Đặc biệt có bản tin của nhà thơ Đỗ Trung Quân  (ĐTQ) viết trong facebook của ông ta kể về “cuộc đối thoại khá căng thẳng” ở văn phòng thành đoàn giữa những người lãnh đạo của cơ quan này với các ông Lê Hiếu Đằng, Lê Công Giàu, Huỳnh Tấn Mẫm.
Theo ĐTQ, thì Lê Công Giàu là cựu Phó bí thư thường trực thành đoàn, “khét tiếng kiên cường trong tù đày.” , Lê Hiếu Đằng, “ngay cả khi giữ các trọng trách  vẫn không vì phú quí vinh hoa, cứ theo lẽ phải mà tranh đấu (!)”. Huỳnh Tấn Mẫm, Tổng hội Sinh viên Sàigòn, “một người không chỉ nổi tiếng trong nước mà thành tích đấu tranh trước 1975 của ông còn làm tốn nhiều giấy mực của báo chí quốc tế”.
Theo ĐTQ thì “cuộc đối thoại có lúc khá căng thẳng. Họ là những người từng đứng cùng chiến tuyến chống Mỹ trước 1975”.
Chắc mọi người chưa quên bài bát có câu thơ rất là mất dạy:
“Quê hương là chùm khế ngọt.
Ai xa quê hương thì không lớn thành người!”
mà Đảng và Nhà nước đã cho phổ biến rầm rộ để mạt sát những người Việt tỵ nạn cộng sản. Trong khi chính tác giả bài thơ là nhà thơ ĐTQ phải biết rõ những người Việt phải đau lòng mà rời bỏ quê hương, đất nước vì đã không thể sống cùng người cộng sản đã cai trị đất nước Việt Nam như là một đoàn quân ngoại nhập.
Tôi nhớ có đọc ở đâu đó, ông ĐTQ có giải thích là cái “Ai xa quê thì không lớn thành người” là do “ai đó” thêm vào chứ không phải là của ông ta. Sao không giải thích ngay sau khi bài hát bôi bác người Việt tỵ nạn được phổ biến, mà lại để khi mọi chuyện là “sự đã rồi”, mới giải thích – cứ như là chém người ta xong rồi xức thuốc!
Bài tường thuật cuộc biểu tình của ĐTQ với những lời xưng tụng Lê Hiếu Đằng, Lê Công Giàu, Huỳnh Tấn Mẫm cho mọi người thấy rõ “tư cách” của nhà thơ ĐTQ khi ông ta viết:
“Họ là những người từng đứng chung chiến tuyến chống Mỹ trước năm 1975!”
Ngay khi VC tấn chiếm Sàigòn và đem cái tên Hồ Chí Minh chó chết đặt tên cho thành phố này, nhà văn Dương Thu Hương đã đưa ra nhận xét của bà như sau: “Khi đội quân chiến thắng vào Sàigòn năm 1975, trong khi tất cả mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì tôi lại khóc. Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách lảng phí!”
Trong khi đó thì “những kẻ chống Mỹ cứu nước” như Lê Hiếu Đằng, Lê Công Giàu, Huỳnh Tấn Mẫm… hãnh diện nhận lãnh những chức vụ quan trọng trong guồng máy cai trị của VC. ĐTQ là một người trong kẽ răng còn dính hạt gạo Miền Nam lại đi làm bài thơ ca tụng “Quê hương là chùm khế ngọt/Cho con trèo hái mỗi ngày”; trong khi bà nhà văn Dương Thu Hương vốn là “thanh niên xung phong” trong đoàn quân “đi B” theo đường mòn Hồ Chí Minh lại SÁNG CON MẮT RA khi nhìn thấy những thực tế phũ phàng.
Trong khi đó, 37 năm sau, những kẻ như ĐTQ, Lê Hiếu Đằng, Lê Công Giàu, Huỳnh Tấn Mẫm, “anh Phú lăng sa mê mắm nêm” André Manras có tên VN Hồ Cương Quyết… vẫn chưa mở mắt! Vẫn tiếp tục tự nguyện làm những cái vỏ chanh sau khi đã bị VC vắt hết nước, bỏ mốc meo đâu đó!
*
Trong khi bọn theo voi hít bã mía này biểu tình quậy phá trị an ở thành phố Sàigòn thì những người thanh niên cùng trang lứa với họ đã phải hy sinh xương máu chiến đấu với VC để bảo vệ an ninh cho người dân miền Nam.
Hãy nghe một người cùng trang lứa với Huỳnh Tấn Mẫn từ hải ngoại “gửi lời hỏi thăm anh ta” như sau:
“Hồi đó… tao mấy lần xin lịnh
Bắn hết bọn mầy để giữ trị an
Ăn cơm Quốc Gia thờ ma Cộng Sản
Mầy quậy tưng xuống phố, xuống đường
Không được lịnh… tao thực lòng tức tối
Sao cứ để thằng phá rối sống nhăn
Hai chữ tự do sao thật thà quá đỗi
Mày không chết là nhờ Mỹ chống lưng?
Mày theo Thành đoàn họp khu Rừng Lá
Mày rải truyền đơn xách động đồng bào
Tết Mậu Thân tao rượt mày tơi tả
Bọn Thành đoàn mày nát bét như chao
Bọn mày vào tù gục đầu yêu nước
Bọn tao thua mày vễnh mặt tự hào
Công thống nhất chỉ bọn mày được hưởng
Đảng mày thờ lòi mặt quỷ xâm lăng
Công lao bọn mày trơ trơ trất trất
Mày hiểu ra đã quá muộn màng
Thà mất nước còn hơn mất đảng
Đảng vinh quang cứ thế lạy thằng Tàu
Nhớ ngày xưa mày bảo mày yêu nước
Họa xâm lăng mày thin thít nơi đâu
Hôm nay biểu tình thấy mày xuống phố
Thật hay đùa tao cũng có chút vui
Tao không bắn mày vì không có lịnh
Mày đi biểu tình mày nhận lịnh ai?
Tao cầu mong thực sự mày thức tỉnh
Vì Việt Nam, vì dân tộc, đồng bào”.
Ông cựu Trung uý Quân báo của QLVNCH Nguyễn Đức Trạch, tức nhà thơ Trạch Gầm, tác giả bài thơ trên dù đã bước vào tuổi quá lục tuần vẫn còn mơ mộng ngây thơ khi cầu mong tên sinh viên khủng bố Huỳnh Tấn Mẫm… thức tỉnh!
Ngay cuộc biểu tình lần thứ 2 xảy ra, người ta thấy rõ bọn này chỉ là bọn biểu tình cò mồi cho Đảng và Nhà nước của chúng nó.
Tên Lê Hiếu Đằng còn làm chuyện ruồi bu là viết thư gửi cho Đinh Thế Huynh với mục đích nhắc nhỡ “các anh lớn”: “Lê Hiếu Đằng còn sống đây! Cái vỏ chanh LHĐ vẫn còn ít nước đây!”
Hãy nghe “tên chó chết phú lang sa mê mắm nêm” Việt Nam André Menras, kẻ tôn sùng Hồ Chí Minh như ông cố nội của nó khi nó lấy tên VN là Hồ Cương Quyết, viết những dòng chữ lố bịch mà có một trang mạng lại “khiếu nại” là báo VC  đã “cắt, đốt ,cột” bài viết của “thằng Tây theo voi VC hít bã mía” này:
“… Tôi đi biểu tình để vợi bớt sự cay đắng tích lũy từ nhiều tháng, nhiều năm qua. Cùng đi với tôi là những người bạn đã từng chia sẻ hoạn nạn và chung lưng đấu cật đấu tranh trong nhà tù của chế độ độc tài làm tay sai cho xâm lược Mĩ. Thế là thế hệ lục tuần chúng tôi đã gặp lại nhau với đầu óc, trái tim và niềm tự hào tuổi 20, đoàn kết chống lại một cuộc xâm lăng mới…”  
Phải gọi thằng André Menras này là một thằng “Tây gian” mới đúng nghĩa. Chả biết thằng này chó chết này nó ăn phải cái gì của VC mà cái miệng nó nói dối và nịnh bợ VC còn hơn cả bọn VC?
*
Nói đến những tên “ăn cơm Quốc Gia thờ ma Cộng Sản” mà không nói đến Đoàn Văn Toại sẽ vô cùng thiếu sót. Có thể nói đây là một tên “leo cao, trèo sâu” của VC.
Đây là một du sinh trước năm 1975, sau đó về nước giữ một chức vụ trung cấp trong chính quyền VNCH. Sau 30-4-1975 ở lại hợp tác với chính quyền VC. Bị chúng bỏ tù một thời gian, sau khi ra tù đào thoát sang Pháp, viết sách tố cáo chế độ nhà tù VC. Sau đó sang Mỹ và lập Viện Vận Động Dân Chủ dưới sự bảo trợ của Thượng Nghị sĩ John Mc Cain.
Đoàn Văn Toại đã bị bắn bể quai hàm khi xấc xược kêu gọi chính phủ Hoa Kỳ không nên nhận các người tù chính trị theo diện HO mà chỉ nên cho họ một số tiền để họ ở lại Việt Nam vì nếu cho những người này sang Mỹ họ sẽ trở thành một gánh nặng cho chính phủ Mỹ.
Toại là người đã dùng Viện Vận Động Dân chủ để công khai kêu gọi chính phủ Mỹ bãi bỏ cấm vận đối với chính quyền Hà Nội và tái lập bang giao. Lệnh cấm vận đã được bãi bỏ 4 năm rưỡi sau khi Đoàn Văn Toại bị bắn bễ quai hàm. Và bang giao giữa Mỹ và Hà Nội đã được bình thường hóa sáu năm sau sự kiện ấy.
Đoàn Văn Toại rõ ràng đã đi trước thời cuộc và đi ngược lại quan điểm của những người đồng hương. Từ bấy đến nay, người ta ít thấy ông xuất hiện hoặc hoạt động gì. Tên tuổi của ông chìm vào quê lãng. Đến đây người ta thêm một lần nữa nhận ra sự bạc bẽo của người Mỹ. Ông Toại là một lá bài trong canh bạc giải tỏa cấm vận, bang giao. Đến nay, canh bạc ấy đã ngã ngũ, lá bài bị quẳng đi không thương tiếc. Người bảo trợ cho ông là Ông John Mc Cain nay đã xoay qua đánh những canh bạc khác, theo lệnh của các ông chủ lớn trong bóng tối.
*
Thân phận hẫm hiu của những kẻ như Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng… ở trong nước, Đoàn Văn Toại… ở hải ngoại cũng là thân phậm hảm hiu những bài  học cho những kẻ, những tổ chức, đảng phái theo voi hít bã mía khác lúc nào cũng ong óng cái họng kêu gọi hòa giải hoà hợp, liên kết trong ngoài suy gẫm.
Ngay khi VC tấn chiếm miền Nam, người ta đã thấy rõ cái thân phận của cái vỏ chanh đã vắt hết nước của tên Tướng nằm vùng Nguyễn Hữu Hạnh ở trong nước.
Ở hải ngoại, người ta đã thấy rõ số phậm hẩm hiu của tên Lâm Tôn, một cựu chuẩn úý QLVNCH láo lếu tuyên bố “chống không được (VC) thì ta nên theo (VC)!
Kế đó là tên “cỏ đuôi chó” Trần Trường với cờ đỏ sao vàng và hình Hồ tặc trong tiệm cho mướn video của anh ta.
Rậm đám và rùm beng nhất là chuyện hòa giải hòa hợp với VC của cố Phó TổngThống Nguyễn Cao Kỳ (NCK).
Sau khi ông NCK qua đời chuyện hậu sự của ông ta cũng rùm beng và tai tiếng không kém khi ông ta còn sống.
Kế, tới chuyện xáo trộn dư luận do “ông trí thức đuôi chó” Lê Xuân Khoa khuấy động với chuyện “Thư Ngỏ” báo hại một bậc tôn sư như ông Vũ Quốc Thúc phải thân bại, danh liệt vào lúc cuối đời.
Rồi lại tới chuyện động trời là chuyện cô hậu duệ Lữ Anh Thư của Tập Thể Chiến Sĩ đề nghị nên “đem chôn Tập thể” vì cái lập trường hòa giải hoà hợp, không còn Quốc Cộng, đảng CSVN có công thống nhất đất nước… của mấy chú Hồ Văn Kỳ Thoại, Mai Viết Triết, Lê Thiện Ngọ…
Xem ra thân phận của mấy ông này cũng hẫm hiu không kém gì bọn theo voi hít bả mía mà chúng tôi đã kể ở phần trên!
*
Mới đây, sau khi ông Nguyễn Cao Kỳ bị chết bệnh mấy ngày, trên một tờ An Ninh thế giới ở trong nước có đăng bài “Bữa cơm với ông Nguyễn Cao Kỳ bên chùa Quảng Đà” của nhà báo VC Vũ Hùng xách mé gọi ông NCK là “đứa con đi xa trở về”, kẻ “một thời lầm lỗi, một thời tội đồ”, phiếm luận gia Caubay  có ứa gan làm bài thơ “Ngụ ngôn một chú gà trống” như sau
“Oai hùng thay một chú gà
Bay không cao lắm nhưng mà gáy vang
Rạng đông cho tới chiều tàn
Rong chơi bầu bạn mấy nàng mái tơ
Vườn hoang hùng hổ ai ngờ
Bên rào chú cáo đứng chờ kết thân
Ngây thơ nên chẳng ngại ngần
Chui rào kết nghĩa tương lân một nhà
Sánh vai cùng hát đồng ca
Tuy là khác… giống cũng là anh em
Cáo con xúm xít đứng xem
Khen gà thịt béo lại mềm… bác ơi!” 
Xin mượn bài thơ này tặng cho những lá bài bị cháy, những thân phận hẩm hiu của những kẻ theo voi hít bả mía mà dư luận khắp nơi đang lớn tiếng nguyền rủa, chê bai không tiếc lời!
LÃO MÓC

No comments:

Post a Comment