Nguyễn Thị Trâm
Người Việt tạo ấn tượng xấu trên du khách: Why I’ll Never Return To Vietnam … and more bad experiences about VN…
Lại có thêm những ấn tượng không đẹp về du lịch Việt Nam. Mỗi câu chuyện
thực tế từ du khách đề cập đến một vấn đề “muôn thuở” nhưng luôn đáng
để suy ngẫm.
Bất ngờ đầu tiên mang tên “Taxi”…
Cô bạn Ceridwen xuống sân bay Phú Bài (Huế). Cô đưa địa chỉ ghi trên
mảnh giấy cho anh taxi để yêu cầu được về đúng khách sạn đã đặt từ
trước. Mọi thứ dường như ổn thỏa cho đến khi Ceridwen bước vào phòng tắm
của khách sạn.
Cô hoảng hốt vì địa chỉ ghi trên khăn tắm chính xác không phải là địa
chỉ mà cô yêu cầu. Sau khi thanh toán tiền phòng 1 đêm ở khách sạn với
giá: 500 ngàn đồng, thay vì 300 ngàn đồng như giá niêm yết, cô lập tức
chuyển sang khách sạn như ban đầu cô muốn đến (khách sạn 2 sao với mức
tiện nghi hơn khách sạn kia, với giá chỉ 10 euro = 280.000 VND).
Ceridwen nói với tôi: “Tôi không hiểu tại sao người taxi đã làm như
vậy, nhưng dường như điều đó luôn xảy ra đối với những người nước ngoài
tại Việt Nam. Khi tôi nhận ra rằng, tôi không phải ở DMZ, khách sạn đã
lấy Passport của tôi, vì vậy tôi không thể thay đổi khách sạn”.
Giá thức uống “bí mật” và 10 USD “boa” cho người chèo đò
Gia đình người Pháp đã phải “boa” cho người chèo đò vì tưởng đó là bắt buộc.
Tôi nghỉ đêm tại Hạ Long trên con tàu gỗ H.. Trên tàu chỉ có vợ chồng
tôi là người Việt, còn lại là khách nước ngoài. Ở đây có một điểm rất kỳ
lạ là không cho du khách biết giá thức uống. Tôi ngồi ăn trưa cùng bàn
với một gia đình người Pháp, họ có hỏi tôi về giá một số loại thức uống
để gọi thêm.
Tôi đã đến hỏi lễ tân cũng như người phục vụ, nhưng tuyệt đối họ
không hé răng mà chỉ nói: “Anh chị cứ uống thoải mái đi, trước khi lên
bờ mới có phiếu tính tiền”. Nhưng sau đó cả tôi và hầu như toàn bộ du
khách trên tàu đều “méo mặt” khi phải thanh toán thức uống với giá “bí
mật”: Tiger lon 60.000 đồng (tương đương 2,5 USD), gấp gần 6 lần giá
bình thường và gấp 3,4 lần giá dịch vụ trong các nhà hàng khác. Một cốc
nước cam giá 80.000 VND (tương đương 3,9 USD), gấp 4 lần giá dịch vụ ở
các nhà hàng khác….
Khi đoàn chúng tôi chia nhau lên các ghe nhỏ để đi thăm một số nơi
trên vịnh Hạ Long (giá vé tour đã bao trọn gói) thì đến phiên người chèo
thuyền không hề để cho tôi và 3 du khách yên chút nào. Cô ta luôn miệng
kêu la như kiểu ráng hết sức mỗi khi vung tay chèo, một người khách
quay sang hỏi tôi: “Cô ấy bị đau à?” .
Tôi thấy rõ sự khó chịu hằn lên trên mặt các du khách. Suốt quá trình
đi, cô ta luôn nhắc đến từ “boa” rõ to với đồng nghiệp của cô ấy đang
tác vụ ở chiếc thuyền sát bên. Khi lên bờ tôi đưa cho cô ta 50.000 VND
và tội thay, gia đình ở chiếc xuồng bên kia phải móc ra đến 10 USD để
“boa” cho người chèo thuyền. Họ nói với tôi: “Chúng tôi phải trả thêm
tiền cho những người này để được họ chở đi à?!!…”
Ấn tượng cuối cùng khi rời Việt Nam
Trên chuyến xe Bus 24 chỗ ngồi ra sân bay, Josiane, một du khách người
Pháp nhớ lại: “Tôi không thể hiểu tại sao người tài xế này có thể lái xe
bằng một tay, còn tay kia lại có thể gọi điện thoại để luyên thuyên về
một vấn đề gì đó suốt nhiều phút liên tục. Anh ta cũng không thèm thắt
dây an toàn. Với chúng tôi tất cả điều đó là tối kỵ. Khi xe đỗ xịch
trước sân bay, chúng tôi mới thực sự tin là mình an toàn. Cầu chúa cho
điều đó”.
Ngồi trên máy bay với những nghĩ suy miên man về chuyến du lịch Việt
Nam, đôi vợ chồng Josiane và Alain lại tiếp tục bất ngờ về cung cách
phục vụ của tiếp viên hàng không: “Họ chìa trước mặt chúng tôi một trong
hai cái bình gì đó và nói một cách cộc lốc “trà hay cà phê ?”, liệu có
phải đó là cách mời chào thông thường của tiếp viên nước bạn? Josiane
hỏi tôi như vậy!
Khi tôi hỏi lại: “Bạn thấy thế nào khi đến du lịch Việt Nam”, bà cho
hay: “Tôi hài lòng khi được khám phá các nền văn hóa dân tộc bản địa của
các bạn, Hà Nội thật tuyệt đẹp, nhưng có vẻ như người Hà Nội sống khép
kín hơn so với người Sài Gòn”.
Cũng đúng thôi, bất cứ du khách nào đến Việt Nam đều thực sự ấn tượng
với cảnh quan thiên nhiên đẹp, với các nền văn hóa đậm đà bản sắc dân
tộc. Nhưng với cách làm du lịch như trên thì Josiane đã kết thúc bằng
câu nói: “Thật khó cho tôi khi nói về cách làm du lịch của đất nước bạn
với các bạn bè của tôi khi họ muốn đến Việt Nam”.
Bị đuổi, bị chửi và bị dọa đánh ở Hà Nội
“Cái con dở hơi kia, tao có ăn cắp, có bóp chét gì mày hay bà kia đâu mà
mày phải kéo bà ý đi như vậy. Mày có tin là tao tát thẳng vào mặt mày
không?”- mấy người bán hàng rong ở Văn Miếu đã chửi chúng tôi như vậy
khi không mua hàng của họ.
Tôi thường qua Bờ Hồ, Hà Nội, để có cơ hội nói chuyện với du khách
nước ngoài nhằm nâng cao kỹ năng giao tiếp. Hôm đó, khi đi quanh bờ hồ
tôi gặp Paml, một giáo viên đến từ Mỹ.
Bà ấy hỏi đường đến Văn Miếu nhưng rất khó khăn nên tôi đã chủ động
đến làm quen và làm hướng dẫn viên miễn phí đưa bà ấy đi thăm thú Hà
Nội.
Trên đường đi chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng lại
có mấy người bán hàng rong đến chèo kéo. Tất nhiên điều này không thể
tránh khỏi, nhưng vấn đề ở đây là Paml từ chối rất nhiều mà họ vẫn nhất
quyết bám theo. Ngay bản thân tôi cũng thấy rất khó chịu huống chi là
khách tham quan tới đây.
Khi tới cổng Văn Miếu, có mấy người bán hàng rong đến hỏi han xem
khách du lịch có mua gì không, rồi họ gọi mấy người khác cùng tới bán.
Paml liên miệng nói “Sorry” (Xin lỗi) nhưng họ vẫn không chịu buông
tha. Thấy vậy tôi bảo họ là bà ấy không muốn mua, họ liền trừng mắt nhìn
tôi và mắng: “Mày là đứa nào, tao hỏi bà ấy chứ có hỏi mày đâu!”
Tôi không bận tâm và dẫn Paml đi nhưng người bán hàng kia còn sưng
sỉa chửi: “Cái con dở hơi kia, tao có ăn cắp, có bóp chét gì mày hay bà
kia đâu mà mày phải kéo bà ý đi như vậy. Mày có tin là tao tát thẳng vào
mặt mày không?”
Tôi chỉ là dân huyện lên đây học, chả bao giờ dám đôi co với họ làm
gì nên thôi thì đi nhanh tới cổng mua vé vào là thượng sách. Nếu như
Paml hiểu những gì mấy cô bán hàng kia nói thì không hiểu liệu bà ấy
nghĩ gì về con người Việt Nam, về du lịch Việt?
Chuyện chưa kết thúc ở đó. Khi chúng tôi ra khỏi Văn Miếu, Paml muốn
được đi xe xích lô quay về Bờ Hồ, chúng tôi đã hỏi và định giá trước khi
lên xe là 120.000 đồng.
Vậy mà khi xuống xe Paml đưa cho ông xích lô 150.000 đồng nhưng ông ta cố ý lờ đi, không thối tiền lại.
Tôi hỏi lại ông ấy thì ông ấy à ờ một lúc rồi mới trả lại 20.000 đồng
và nói mấy câu bâng quơ rồi bỏ đi luôn. Dẫu biết là Tây họ cũng chả
tính toán thiệt hơn mấy đồng làm gì, nhưng dù sao nó cũng phản ánh một
điều trong mắt họ là người Việt mình thiếu trung thực cho dù chỉ là bộ
phận nhỏ.
Chưa hết, chiều hôm đó Paml có nhờ tôi dẫn bà ấy đến hồ Tây thăm thú.
Sau khi đi loanh quanh bờ hồ, vì khá mệt nên tôi và Paml chọn một ghế
đá ngồi nghỉ chân.
Một bà hàng nước bước tới hỏi chúng tôi có uống gì không, chúng tôi
bảo không. Sau một hồi giới thiệu nước non này nọ nhưng không nhận được
sự đồng tình từ vị khách Tây, bà hàng nước liền buông một câu xanh rờn:
“Mày dẫn bà kia đi đi, đây là chỗ tao bán hàng, không phải chỗ cho chúng
mày ngồi”.
Không còn biết nói gì tôi đành cười bảo Paml tiếp tục đi. Thế đấy!
No comments:
Post a Comment