“Ông Trần Tính, Phó Chủ tịch UBND phường Cam Linh, TP Cam Ranh cho biết, ở khu vực lồng bè có người Trung Quốc hoạt động, nhiều lực lượng đang quản lý: trạm kiểm soát của đồn Biên phòng cửa khẩu, đồn Biên phòng 384 công an…Tuy nhiên quá nhiều lực lượng lại đang lúng túng trong phân cấp xử lý vấn đề người nước ngoài”.
“Nhiều lực lượng đang quản lý…”, thế nhưng, một bài báo khác, báo Thanh Niên, lại đưa tin: “số người Trung Quốc kia đã về nước, nhưng họ đi lúc nào thì không rõ”.
“…họ đi lúc nào thì không rõ”; thế
sao, cái vụ “cưỡng chế” của gia đình nông dân Đoàn Văn Vươn lại rõ
đến như thế. Rõ đến cả gia đình họ Đoàn hiện còn đang ở trong tù, mọi
người đều biết, rõ lắm, cho nên từ “Thủ tướng-Bộ chính trị cho đến “đảng
bộ cộng sản” địa phương tại Tiên Lãng, Hải Phòng, cũng đều rõ hết.
Rõ, và mọi sự đã rất rõ: chỉ có những tên giặc Tầu như: A Xìu, A
Giót, A Ngán, A Cang, A Kiều lớn, A Kiều nhỏ…A…A… là bọn chúng có đầy đủ
những thứ QUYỀN, để chúng muốn đến, muốn làm chủ, rồi muốn “đi lúc nào thì không rõ”.Còn “đi lúc thì nào không rõ” vì lũ giặc Tầu đã được các quan lớn, quan nhỏ của nước chư hầu Việt Nam Cộng sản bảo vệ, và đang ẩn tránh ở một nơi nào đó; mà biết đâu, có thể vì “tình hữu nghị truyền thống”mà bọn chúng đã hay rồi sẽ được bí mật hộ tống cho chúng trở lại thiên triều. Bởi, chỉ có cách đó, thì bọn chúng mới “biến mất” được, vì những tên giặc Tầu, có tên đã được chụp hình, và đưa lên các trang điện báo, mọi người đã thấy cái bản mặt của chúng rồi, chứ đâu có phải là những con chuột, mà chúng muốn chạy, muốn “đi lúc thì nào không rõ”.
“Dân làm chủ đất đai”, đảng Cộng sản Hà Nội đã từng rêu rao như vậy; nhưng cho đến hôm nay, thì thực tế đã chứng minh rằng: chỉ có những tên giặc Tầu mới có mọi thứ đặc quyền để “làm chủ” ở bất cứ nơi nào trên đất nước Việt Nam như “Đông Đô Đại Phố”, như những “đặc khu kính tế – phố cổ Hội An… những con đường, những khu phố đã và đang giăng mắc đầy những chiếc lồng đèn đỏ, viết toàn những chữ bùa; còn người dân Việt, thì chỉ biết uất nghẹn đứng từ xa mà nhìn vào những lãnh địa của Tầu!
Một ngàn năm dưới ách thống trị của lũ giặc Tầu, rồi gần trăm năm thuộc Pháp vào một thưở xa xưa ấy, dù chỉ với những chiếc gậy tầm vông, cung – kiếm, chứ không có những loại vũ khí tối tân như ngày hôm nay. Thế nhưng, tiền nhân của chúng ta chỉ có mở đất chứ không hề để mất đất về tay của lũ giặc, dù là lũ giặc Tầu hay là bọn giặc Tây.
Tất cả những chứng tích lịch sử vẫn còn đó tại Hoàng Sa-Trường Sa, và những dòng nước mắt oán hờn vì thù nhà, nợ nước-những dòng nước mắt đau thương vì tình phụ tử phân ly đã chảy thành dòng Suối Phi Khanh-đã ghi dấu đời đời trong lòng của người con dân nước Việt!
Nhưng ngày hôm nay, Trường Sa-Hoàng Sa đâu? Suối Phi Khanh đâu?! Ôi! còn đâu nữa, bởi tất cả chỉ còn lại là những dấu tích rêu phong trên từng trang sử ký. Những trang sử ký ấy, giờ đây, đã không còn là những trang sử vẻ vang, oai hùng, mà đã trở thành là những trang sử ký để nhắc nhở cho hậu thế phải biết , phải nhớ đến những địa danh, những vùng biển, đảo của Việt Nam đã mất về tay của lũ giặc Tầu, là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc.
Đất nước Việt nam, là của người Việt Nam, nhưng khi người Việt Nam phải đổ mồ hôi, rơi nước mắt để khẩn hoang, đến khi trở thành những vùng đất mầu mỡ, thì lại bị “lực lượng cưỡng chế-chó nghiệp vụ” xông vào cướp đoạt, còn bắt bỏ tù như một gia đình nạn nhân họ Đoàn vậy; còn những tên giặc Tầu, thì lại được cái quyền tối ưu để chiếm cứ Cam Ranh, là vùng vịnh huyết mạch của đất nước, mà cho đến hiện thời, cũng không hề có một kẻ nào dám đụng tới cái sợi lông tơ của chúng, trong khi bọn chúng là những “Người nước ngoài nuôi cá trên vịnh Cam Ranh: Người vi phạm “biến mất”.
Đã nói là “Người vi phạm”, thì tại sao có thể “biến mất”? và đã nói “Người vi phạm”, thì phải bị bắt giữ để điều tra về những hành tung của “người vi phạm”, để tùy theo mức độ “vi phạm” mà bỏ tù, hoặc phải trục xuất ra khỏi nước, còn tài sản thì phải bị tịch thu, chứ không được dung thứ.
Khi nói đến chuyện tịch thu tài sản, thì không thể không nhắc lại những màn “đánh tư sản mại bản” đối với người dân của nước Việt Nam Cộng Hòa vào đầu thập niên 1970. Những người dân “tư sản mại bản” ấy, họ đã làm chủ được những tài sản đó, là do những bộ óc, những bàn tay của chính họ mà có, và họ là những người dân Việt Nam , họ xây nhà, vỡ đất trên chính đất nước Việt Nam; nhưng rồi họ đã bị đảng Cộng sản Hà Nội “đánh tư sản, mại bản” đến mức độ: “Đồ tế nhuyễn của riêng tây, Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham” ; còn những tên giặc Tầu này, lại ngang nhiên chiếm cứ vịnh Cam Ranh, mà Hà Nội không hề có một hành động nào, dù lấy lệ, để được gọi là “phản đối”.
“Lực lượng cưỡng chế, Công an-Dân phòng-chó nghiệp vụ” và “Ban chỉ đạo đánh tư sản, mại bản” hiện giờ đang ở đâu, trước lũ giặc Tầu đang chiếm cứ tại vịnh Cam Ranh?
Hỏi, là hỏi như thế, chứ phải xin trả lời ngay: Những tên đang núp dưới lớp áo là “chủ đầm, nuôi cá” ấy, chính là những tên gián điệp của lũ giặc Tầu đang chiếm cứ vịnh Cam Ranh, để rồi chúng sẽ tiến đến việc hoàn toàn làm chủ hết cả đất nước. Và, để tránh được đại họa diệt vong cho nòi giống Việt, thì chỉ còn một giải pháp duy nhất trước tình thế cấp thiết như hiện nay, là: “Đứng lên tự cứu”!
Pháp quốc, 10/6/2012
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền
Theo nguồn: Dân Trí, Thanh Niên

No comments:
Post a Comment