Nguyễn Văn Thạnh (Danlambao) -
Thưa quý bạn hữu. Vậy là chúng ta đã có mốc kỷ niệm 1 năm ngày xuống
đường thể hiện lòng yêu nước. Trong những ngày chủ nhật đó, hòa giữa
dòng người, giữa đất trời thủ đô văn hiến, hội tụ khí thiêng 4.000 năm
của dân tộc, hô vang khẩu hiệu “Hoàng Sa, Trường Sa, Việt Nam”, ai trong
chúng ta cũng cảm nhận dòng máu của cha ông cuộn chảy, lòng đầy tự hào,
lâng lâng, một cảm giác sung sướng, hạnh phúc vỡ òa, không thể tả được.
Cảm giác như quyện cùng non sông, đất nước, có thể hy sinh, ngã xuống
vì đất nước mà không chút hối tiếc. Lòng yêu nước là đây, lòng tự hào
dân tộc là đây, nó lâng lâng, cao đẹp, nó vượt qua mọi cái tầm thường
của cuộc sống. Những con người xa lạ, tự nhiên thân thiết như anh em một
nhà, như người thân ruột thịt.
Lòng yêu nước nó đẹp, nó cao quý, nó đi vào thơ văn là vì thế.
Rồi cuộc biểu tình yêu nước cũng kết thúc, ai về nhà nấy, về cái tổ ấm
của mình: vợ, con, bố mẹ, những người thân yêu. Gia đình nhỏ bé là một
động lực mạnh mẽ để chúng ta vượt qua những khó khăn, những khốc liệt
của cuộc sống mưu sinh thường nhật.
Như một tất yếu của tự nhiên, đã là con người, không ai muốn chết, muốn
khổ sở, liên lụy người thân mình, yêu nước trước hết cũng phải yêu những
người gần gũi, thân yêu. Làm sao không yêu, không thương khi vợ là
người đầu ấp, tay gối, chung lưng đấu cật với bao lo toan cực nhọc trong
cuộc sống, làm sao không yêu, không thương khi con trẻ bi bô tập nói,
làm sao không yêu thương, lo lắng cho bố mẹ già, khi họ cả đời vất vả,
cực khổ nuôi ta lớn khôn. Khi ta đau, khi ta bệnh, chính những con người
này ngày đêm túc trực chăm sóc ta, mong ta khỏe mạnh, thay cho ta từng
chiếc áo, bón từng muỗng cơm,… Có học giả nói “gia đình là tổ chức nhỏ nhất nhưng bền nhất, vững nhất, hợp lẽ tự nhiên nhất” là
vì vậy. Đây là một trong những sợi dây ràng buột, níu kéo lòng nghĩa
khí con người nhất, nhiều khi muốn làm nhưng suy đi, xét lại thì không
thể làm được. Đây cũng là gót chân Asin mà kẻ cầm quyền triệt để khai
thác: làm khó dễ, triệt đường mưu sinh, liên lụy, khốn khổ người thân
của những người thể hiện chính kiến trước thực trạng đất nước. Điều đó
giải thích vì sao, dù hiện thực đất nước quá bất công, các phong trào
yêu nước cũng khó lớn mạnh được.
Nhiều người cứ kêu gào lòng yêu nước, cổ vũ sự hy sinh để người khác
đứng lên, lãnh cái chết về mình, còn mình ở phía sau lo lắng cho vợ con
gia đình, đó không phải là lối hành xử nham hiểm, bá kiến sao?
Với người có trí thức, có ưu tư cho thời cuộc, đất nước, họ không chỉ
chăm chăm cái tổ ấm của mình mà quên đi đất nước, vì họ biết rằng: nước
mất thì nhà tan, nước nghèo thì dân khổ. Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn
đã viết trong án văn bất hủ Hịch Tướng Sĩ “Chẳng
những thái ấp của ta không còn mà bổng lộc các ngươi cũng thuộc về tay
kẻ khác; chẳng những gia quyến của ta bị đuổi mà vợ con các ngươi cũng
bị kẻ khác bắt đi; chẳng những xã tắc tổ tông ta bị kẻ khác giày xéo mà
phần mộ cha ông các ngươi cũng bị kẻ khác bới đào...”. Chính chủ
nghĩa cá nhân chân chính là nơi khởi phát của lòng yêu nước bền vững và
sáng suốt. Nếu không cũng chỉ là những cơn bộc phát, nhiều khi mang
nhiều thù hận, bạo lực, chiến tranh. Lịch sử cho thấy rất nhiều cuộc
chiến tranh tàn khốc được kích động bởi lòng yêu nước, sự thù hận giữa
các quốc gia, các dân tộc, khi người dân vỡ lẽ ra thì lúc không dừng lại
được. Khi đó “chiến tranh dù bên nào thắng, nhân dân vẫn là kẻ bại” rất
đau lòng.
Yêu nước thì phải đi đôi với thương dân, làm sao dân có cuộc sống ấm no,
thịnh vượng, thái bình, chúng ta thấy nhiều kẻ cầm quyền đã thổi bùng
lòng yêu nước, lòng tự hào dân tộc để võ trang khí giới, tốn kém không
biết bao nhiêu tiền của, phóng hỏa tiễn này, phóng hỏa tiễn nọ để kích
động tinh thần yêu nước trong khi đó dân cơ cực lầm than (Liên Xô, Bắc
Triều Tiên là trùm về chuyện này). Bí mật trong các cuộc hô hào yêu nước
đó là để củng cố thêm quyền lực cho mình, hoặc có được phần trăm béo bở
từ những hợp đồng vũ khí cả tỷ USD.
Có giai thoại kể rằng sau 1975, lãnh đạo VN qua thăm Thái Lan đã tuyên bố đầy tự hào “Chúng tôi tự hào vì đã đánh thắng hai đế quốc to”; nhà vua Thái Lan nhỏ nhẹ hơn “chúng tôi tự hào vì chẳng phải đánh nhau với tên đế quốc nào”. Cái nhân văn, cái giá trị thật của chủ nghĩa yêu nước, tự hào dân tộc là ở chỗ đó.
Trong tình hình đất nước hiện nay. Tôi cho rằng, đã là con người, nhất
là người có đạo đức, có nhận thức thì ai cũng phải lo lắng cho mình, cho
người thân của mình trước. Vấn đề là chúng ta làm sao mọi người cùng
đóng góp vào lòng yêu nước, có cơ chế để cùng làm, có ràng buộc, có
thưởng phạt phân minh. Cùng nhau góp phần vào sự chuyển hướng của vận
mệnh đất nước mà ai cũng an toàn, ai cũng hưởng thái bình, không còn
cảnh hy sinh anh dũng mà sau đó là sự đắng lòng của những mảnh đời có
người thân phải chết.
Với mong muốn đóng góp cho vận hội chung của đất nước, tôi xin giới thiệu đến quý bạn đọc bài viết sau: “Tiểu luận về cuộc đấu tranh dân chủ cho Việt Nam” đã được đăng trên Danlambao.
Hy vọng nó là một đường hướng khả thi cho chúng ta cùng thể hiện lòng
yêu nước, cùng đóng góp cho sự thịnh vượng của dân tộc mà không ai phải
chết, phải hy sinh.


No comments:
Post a Comment